Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Thì ra, tất cả chỉ là đã từng…và hiện tại, chúng ta là người dưng…

Trên thế gian này, có bao giờ tồn tại một tình yêu vĩnh hằng? Câu hỏi được đặt ra nghĩa là đã có khá nhiều niềm trăn trở xảy ra trong đầu... làm sao, và từ bao giờ con người lại có nhiều nghi ngại về tình yêu đến thế?
Phải chăng, bản chất của tình yêu là không bền vững? Hay do ngoại cảnh làm con người ta trở nên thay đổi?
Như một lẽ tự nhiên, ai rồi cũng sẽ thay đổi, sẽ khác đi.Những điều xưa cũ cũng chỉ là quá khứ...những điều hiện tại sẽ trở thành quá khứ của tương lai, và một phút giây ở tương lai trở thành hiện tại.
Tình cảm con người, cần được vun đắp và trân trọng giống như trồng và chăm sóc một cái cây. Nếu ta không vun đắp thường xuyên, thì tình cảm cũng chết lặng đi như cái cây thiếu sự chăm sóc.
Tình yêu, giống như một viên thuốc được bọc đường, vừa nếm thử bên ngoài, nó rất ngọt, nhưng dần dần vào trong, thực chất rất đắng. Nếu ai dũng cảm nuốt vào viên thuốc đó, chắc hẳn rằng, sẽ không thấy đắng nữa. Tình yêu cũng là một viên socola, tuy ngọt nhưng rất đắng, nếu là con người biết thưởng thức, sẽ thấy rất thú vị, nhưng nếu không biết thưởng thức, sẽ cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Đã từng có một thời gian, tôi tin vào tình yêu mãi mãi đến một cách mù quáng. “ Mãi mãi” thực chất chỉ là một khái niệm tương đối, chưa bao giờ nó mang tính tuyệt đối. Sở dĩ, những người đến với nhau dài lâu được, là vì trong lòng cặp đôi đó, không chỉ có cái tình, mà còn có cái nghĩa!
Tôi từng cố níu kéo một người luôn muốn rời xa, mỗi một giây, một phút, tôi đều muốn níu kéo người đó ở lại. Nhưng rồi, tôi nhận ra, trong tình yêu, khi một người đã cố chấp buông tay, thì người còn lại có níu kéo thế nào cũng chỉ là vô nghĩa.
Có người nói với tôi rằng : “ Những thứ thuộc về mình, mãi sẽ thuộc về mình. Những thứ không thuộc về mình mãi mãi cũng sẽ không là của mình.” Nhưng tôi lại thấy, những thứ thuộc về mình nhưng cũng bị vụt mất khỏi tầm tay – là tôi không biết trân trọng hay tại vì người đổi thay? Để giờ đây, khi một ngày nghĩ lại, tôi chỉ mỉm cười và tự nói với chính mình rằng “ Những thứ đã từng thuộc về mình thì mãi cũng không thể thuộc về mình lần nữa!” Chữ “ đã từng” nghe nhẹ nhàng, nhưng lại làm tôi tê dại… Thì ra, tất cả chỉ là đã từng…và hiện tại, chúng ta là người dưng… và tôi một mình đi trên đường ngược gió!
Một cuộc tình tan vỡ, đủ để tôi nhận ra, hình như không có khái niệm tình yêu mãi mãi và được thay đổi bởi lí do “ Ai rồi cũng khác “…

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Có những nỗi buồn...chỉ để giấu đi

Có những ngày chông chênh một mình bước…


Có những ngày chông chênh lạc bước, muốn níu một bàn tay nhưng sau quá khó, muốn tìm một ai sẻ chia cũng không hề dễ dàng. Con người, có đôi khi đang ở hiện tại, họ cũng đều hoài niệm về quá khứ, về những điều chưa bao giờ bị quên lãng dù đã cố gắng cất sâu kĩ vào ngăn kéo của chiếc hộp mang tên kí ức. Chiếc hộp ấy, dù đã bao lần ta muốn giấu nó đi, nhưng cuối cùng thì ta cũng không thể giấu nó được khi cảm xúc tràn đến…
Có những sự việc nói cho qua là có thể cho qua, nhưng cũng có những sự việc dù có bắt ép mình thôi nghĩ về nó nữa thì nó vẫn hiện diện trong tâm trí của con người. Tại sao có những sự việc chỉ được nói với người này mà không phải là một người nào khác? Điều lí giải duy nhất cho sự việc trên đó chính là ở chỗ chỉ có một người thích hợp để nói những điều mà không một ai có thể biết…

            Là khi những lúc ngước mắt lên nhìn trời và ta tự hỏi rằng  Sẽ có không những gì tồn tại ở tương lai mà ta luôn muốn hướng đến? Hay đó chỉ là những huyễn hoặc tự ta tạo ra để che lấp đi những nỗi sợ hãi về tương lai trong tâm tưởng trong mỗi người? Dù rằng tương lai như ta mong muốn hay không thì đó cũng là điều mà ta không thể nào đoán được…
            Có những điều chỉ tự mình giấu đi, tự mình đối diện với những gì mình nghĩ là trở ngại, là vấp ngã trong cuộc sống này. Nhưng có những điều mãi mãi mình cũng không thể hiểu được và mãi mãi cũng không thể chạm đến… Chỉ là giây phút yếu lòng.
            Đã đi phải đi cho hết một kiếp người, dù là đau khổ, thất vọng hay sung sướng thì bất cứ một ai cũng đều phải trải qua. Có những khi ta cảm thấy bất lực khi thấy chính người mà luôn yêu thương phải sống trong đau đớn và tổn thương. Lại muốn chạy đến và gánh vác tất cả mọi thứ, ta thà là làm mình đau cũng không muốn người mình thương phải đau! Nhưng rất tiếc ta không thể làm được điều này.

            Bất kì ai sinh ra trong cuộc đời đều phải khóc, phải cười rồi cũng phải tự đứng lên mà thôi. Bởi không có ai có đủ bản lĩnh để kéo một người đứng dậy khi mà bản thân họ còn không muốn đứng dậy và đi tiếp.
            Càng vấp ngã trong cuộc sống, con người càng biết cách tự đứng lên sau những ngày mưa tầm tã nhấn chìm mọi cảm xúc đến một không gian vô tận nào đó xa xôi. Và rồi khi một mình nhìn lại ta đã thấy mình bỏ phí biết bao nhiêu những ngày tháng đẹp tươi thuở thanh xuân dịu ngọt.
            Có một ngày chông chênh, dẫu không có ai dắt ta đi qua nỗi đau, nhưng cảm giác một mình khi ta bước đi dù cô đơn nhưng lại không hề mong manh và khó ngã…

            Có những nỗi buồn chỉ để ta giấu đi ….

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Đơn Phương


Có đôi lúc trên dòng đời lướt qua bạn sẽ vô tình bắt gặp một giọng nói, một tiếng cười tưởng chừng rất thân thuộc. Là giọng nói mà bạn vẫn nhớ mỗi ngày, là gương mặt bạn vẫn thường xuyên mang vào nhữnggiấc mơ và rồi trong tim thấy nhói vì những điều ấy mãi chẳng thuộc riêng mình.
    Bạn đơn phương đi theo người trên các nẻo đường, yêu thích những gì người yêu thích, luôn đi bên người với tư cách là một người bạn. Rồi bạn đau khi thấy người đau khổ vì người con gái khác, hoặc lại vui sướng khi thấy người cười, người hạnh phúc. Thế rồi bạn lại thất vọng cho chính mình vì sao tiếng thương cứ mãi không cất thành lời.
    Người ta nói "Trên thế gian này, kẻ ngu ngốc nhất không phải kẻ chia tay người yêu, cũng không phải kẻ chưa yêu mà là kẻ đã yêu nhưng lại cứ đơn phương một người." .Dẫu biết thế nhưng sao con tim vẫn không muốn buông bỏ mà chấp nhận ngốc nghếch lao vào ngõ cụt để rồi lại đau, lại khóc, tủi thân cho chính mình. Tại sao vẫn cứ trông chờ vào một tình cảm mà chẳng biết có được đền đáp hay không? Tại sao vẫn không thể nói cho người biết rằng ta yêu người nhiều như thế nào?
    Bạn không dám bày tỏ chẳng qua bởi vì bạn sợ làm một việc mà mình không hề chắc chắn, bạn lo lắng khi nói ra cả hai sẽ chẳng còn là bạn.
    Nhưng, thay vì cứ mải miết chạy theo mộtngười, sao bản thân không đứng lại và nghỉ ngơi? Cứ cố chấp chạy theo một người đang kiếm tìm một người khác liệu bạn có mệt mỏi? Hãy dừng lại và sống cuộc sống của bản thân, đừng tìm kiếm những thứ trong vô vọng nữa! Biết đâu trong lúc đang mải mê tìm kiếm một người ở xa thì vẫn có kẻ đang đơn phương đuổi theo bạn. Hãy quay đầu lại để nhìn xem phía sau bạn có ai đang chạy theo hay không? Nếu có, hãy cho người ấy cũng như chính mình một cơ hội! Đừng cứ mãi lãng du đi tìm những thứ huyền ảo nơi xa xôi một mình trong thinh lặng. Vì sẽ có lúc bạn nhận ra : Trân trọng những thứ xung quanh mình mới là điều đáng quý!